Không người mẹ nào mà không yêu con. Không người mẹ nào chưa từng không thể kìm chế với con. Rồi sau đó lại là sự hối hận, lại là sự nuối tiếc, lại là sự xót xa và đau lòng. Trong cả đó, đôi khi cả là sự dằn vặt “có phải mẹ chưa là người mẹ tốt?”
“
Hôm nay là ngày mẹ cảm thấy thất bại nhất trong hơn 2 năm làm mẹ con. Buồn, chán và thất vọng.Sáng 6 giờ, mẹ vội vàng chạy lên tầng 3 ôm con. Nịnh nọt con xuống rửa mặt đánh răng. Mẹ quyết tâm dùng chính sách thời gian – giờ mẹ ở nhà có thể đợi con, để cho con vào nề nếp tự đánh răng rửa mặt. Nhưng than ôi, con hết đông lại tây, hết nghịch nước, đến bàn chải, chuyển sang đếm kiến, ngắt lá, chùi dép, thổi bong bóng mà răng không chịu đánh. Hết cả thảy 1 tiếng rưỡi.Mẹ chịu hết nổi, hết dỗ lại dọa. Con ngoạc cái mồm ra khóc nhưng nhất chết không tự đánh răng. Mẹ tức quá đóng cửa nhốt con ở bên ngoài, con đấm cửa thùm thụp. Cửa sắt lại kêu to, thế là từ cụ tới ông tới bà xông vào mắng mẹ không biết dạy con, làm như thế khiên con ngộ tính, sau này tức lên là đánh bố mẹ. Nhưng mẹ tức con, như mờ mắt con ăn thua đủ với mẹ, mẹ thử xem con và mẹ xem ai chiu nhường trước. Mẹ quên mất là mẹ 32 tuổi mà con mới hơn 2 tuổi. Nhưng quả thật mẹ làm hết cách, con khóc mẹ tức xông ra cho 2 cái bạt tai, đánh tới tấp vào mông, con vẫn vậy không chịu đánh răng. Mẹ lại đóng cửa rồi đánh cho mấy cái bạt tai và vào mông nữa. Con khóc, xông lại nói “con yêu mẹ”. Mọi lần con gọi thế là mẹ lại mềm nhũn ra ôm con vào long nựng con, con muốn gì cũng dỗ dành con. Nhưng hôm nay, lý trí mẹ như bốc đâu hết. Nghe tiếng con nỉ non, vẫn cứ mặt lạnh “nếu yêu mẹ thì đánh răng đi”. Con vẫn vậy gan lì không đánh răng. Mẹ tức đến mức đập đầu luôn vào tường sưng một cục to. Mẹ nhận thấy mẹ đang làm gì thế này, mẹ đập đầu vào tường để con nhìn thấy học thì sao. Mẹ lo lắng, đầu đau, vừa tức, vừa giận. vừa bực, vừa buồn lại vừa thương con. Mà con cũng không chịu đánh. Bắt mẹ đánh cho con. Mẹ rèn con tự đánh răng cơ mà. Mẹ ngồi xuống ngọt nhẹ con đánh răng đi, môi con mím chặt. Mẹ tức quá, mẹ thấy thật thất vọng về mình. Nhìn con mà mẹ chẳng biết phải làm thế nào.Mẹ ra cửa ngồi, mà chỉ muốn ứa nước mắt. Mẹ phải làm sao để cho con một tuổi thơ đẹp nhất, con hạnh phúc, con thấy ấm ấp trong tình yêu thương của bố mẹ. Mẹ làm sao để dạy con biết lễ, biết nghĩa, biết yêu thương mọi người. Mẹ làm sao để dạy con biết tự lập để sau này cuộc sống có khó khăn đến mấy con cũng có thể đứng trên đôi chân của mình. Mẹ chẳng mong con là một thiên tài, mẹ chỉ mong con là một người bình thường, hạnh phúc. Hạnh phúc mà mẹ có thể dành cho con là tình yêu thương. Nhưng sao con ơi, khó đến vậy. Chiều con ư, quá dễ, Cho con ăn no đủ, rồi để con đến lớp, để cô giáo dạy con ư, quá đơn giản. Nhưng liệu như vậy có gọi là thương con. Mẹ biết ai sinh con, đẻ cái cũng có bản năng làm mẹ, nhưng biết cách dạy con cái thì không phải ai sinh ra đều biết. Mẹ biết mẹ phải học hỏi, mẹ mua sách, đọc báo, học hỏi kinh nghiêm của mọi người mà sao mẹ vẫn không làm được. Mẹ dốt quá. Mẹ thấy sao giờ mẹ bất lực vậy. Mẹ thấy mình không chịu nổi chỉ trích của ông bà là mẹ không biết dạy con. Nghe thôi là mẹ lại tức lên rồi. Mẹ vẫn thật tệ mà không chấp nhận nổi lời phê bình. Trẻ con như tờ giấy trắng, có phải con là mẹ vẽ ra không? Có phải là tại mẹ không? Ôi mẹ phải biết làm sao.
Có người nói, đẻ con thì ai chẳng biết đẻ. Đó là bản năng. Nhưng để làm được “Mẹ” thì phải học. Học trên đường đời, mẹ đồng hành cùng con.
Góc cha mẹ – Bé tư duy.