✿ Hồi nhỏ nó cứ hỏi: Con có chim thế bố có không? MÀ toàn hỏi lúc có khách. THế là bố mẹ dạy: Nói lịch sự thì mình gọi là dây nhé. Ai là con trai, tóc ngắn, tè đứng thì đều có dây hết.
Rồi, 1 hôm lên nhà ông bà chơi. 2 ông cháu đùa nhau thế nào mà thằng cháu chạy ra phòng khách hét toáng lên: Bố mẹ ơi, ông cũng có dây. Ban nãy con túm được. Cả nhà ngơ ngác mỗi bố mẹ nó tủm tỉm vì chả dám cười phá lên.
✿ Con trai mình, +3 tuổi:
Đi học về: “Mẹ ơi, chim con to nhề!”
“Ai bảo con thế?”
“Cô bảo thế!”
✿+3,5 tuổi:
2 bố con nhà nó tắm cho nhau ầm ĩ trong phòng tắm. Lúc tắm xong thấy ông con giai ra bảo mẹ: “Mẹ ơi, sao chim bố lại có râu???”
✿ Mẹ chọc con và chỉ vào chim con hỏi:
– Đây là cái gì nhỉ?
– Con chim non của mẹ.
– Con chim non như thế nào?
– Con chim non hót líu lo. (Dừng lại 1 lúc con thắc mắc.) Nhưng con chim của con không có mỏ sao nó hót được.
✿Bé 2+ đang đứng tè, chợt hỏi mẹ “Mẹ ơi, sao chim con lại bị thủng thế này?”
✿Cậu nựng cháu “ủa, chim Ben đâu mất tiêu rồi!”
Cháu (vừa bụm chim vừa nói): “còn đây, cột chặt rồi mà!”
✿Cún 3 tuổi. Đang ngồi chơi thì mẹ lại gần trêu
– ôi, con chim của con bay đâu mất rồi.
Cún tủm tỉm cười, tay giơ lên cao làm động tác như đang bắt chim.
– a, bắt được con chim bay rồi. Bỏ lại vào quần.
Vừa nói cún vừa vạch quần giả vờ bỏ chim vào.
✿ Mẹ ơi?
– Gì con?
– Hôm qua con đọc báo thấy nói là có một bà vợ nửa đêm tự dưng dậy qua phòng ông chồng, cầm theo một cái dao, dao gì mà cắt chỉ đó mẹ.
– Kéo mới cắt chỉ được chứ.
– Dạ không, dao gì con quên rồi, dao gì mà cạo lông con heo í.
– À, dao lưỡi lam đúng không?
– Dạ, đúng rồi, bà vợ cắt mất của quý của ổng.
– Thiệt hả, rồi sao nữa con? (trời, mẹ hết hồn)
– Lúc đó đang đọc mẹ kêu con xuống dọn cơm ăn nên con chưa đọc hết.
– Vậy à.
– Mà con đố mẹ của quý của ổng là gì?
– Để mẹ nghĩ xem.
– Con dao bằng sắt thì cắt cái gì bằng sắt đâu có được, vậy cắt cái gì được ta? (con trai đang suy luận)
– Trên người mình thì chỗ nào con dao cắt mà không chảy máu đâu con, nguy hiểm lắm.
– Không mẹ ơi, con nghĩ là đồ vật nào của ổng mà quý lắm đó mẹ.
– À, chắc vậy quá. (hú hồn)
Đó là câu chuyện thời sự buổi sáng của con trai.
(Sưu tầm)