Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé sau tuổi tên Juan. Cậu sống cùng ba mẹ và chị trong một ngôi nhà nhỏ ven sông, ngay dưới chân núi. Một hôm, trên đường đi học về, Juan nghe ai đó kêu giúp rất thảm thiết: “Giúp…giúp…cứu giúp mình với!”.
Juan đi về phía tiếng kêu. Cậu dừng ại nơi có tiếng kêu rõ nhất, nhưng không thấy ai cả. “Nhìn cuống, mình ở đây!”. Thật kinh ngạc, giọng nói thốt ra từ cái hạt màu nâu to bằng ngón tay cái của cậu. Nó đang nằm trên một hòn đá.
Juan ngờ vực: “Không lẽ mình sai?”
“Không đâu. Chính mình đấy!”. Đúng là giọng nói của cái hạt. Nó có giọng nói thật buồn cười: “Mình rất vui khi thấy bạn. Mình đã chờ rất lâu trên hòn đá này. Cũng có một vài người qua đây, nhưng họ không dừng lại. Mình lo không ai dừng lại cả”.
Đọc thêm: Những miếng bọt biển hạnh phúc – Câu chuyện dạy trẻ yêu thương.
Juan vội hỏi: “Sao lạ vậy?”. Rồi cậu gật gù hiểu ý: “Có lúc con người quá bận đến nỗi họ quên lắng nghe”.
“Vâng”, cái hạt kể lể: “Mình đã ở đây lâu lắm rồi. Mình biết mình phải làm gì đó, nhưng lại không chắc là gì. Bạn có biết mục đích tồn tại của mình không?”.
Câu hỏi của nó làm Juan ngạc nhiên. Cậu cúi nhìn nó thật kỹ: “Mình hiểu tại sao bạn buồn – vì bạn không biết mục đích sống của mình. Quan trọng lắm!”. Cậu an ủi: “Đừng buồn! Mình sẽ đem bạn về nhà và tìm chỗ tốt cho bạn. Mình sẽ cho bạn thấy bạn cần làm gì. Mình biết mỗi người đều có lợi cho thế giới này. Mình đóan bạn cũng vậy”.
Về đến nhà, Juan kể lại câu chuyện cho mẹ nghe. Mẹ chỉ Juan cách chăm sóc cái hạt. Sáng hôm sau cậu ra vườn chọn hướng mặt trời mọc. Cậu xới đất và nhẹ nhàng đặt cái hạt xuống. Cậu phủi đất lên và tưới nước cho nó.
Mới một ngày, cái hạt đã khóc thật to: “Ôi, cô đơn quá. Tối quá. Sao bạn lại để mình xuống tận đây? Chán bạn quá!”.
Juan vội xin lỗi và vỗ về nó: “Mình quên không giải thích rõ cho bạn. Đừng lo buồn nữa! Bạn cần thời gian để chuẩn bị cho những việc sắp tới. Mỗi ngày mình sẽ đến và chăm sóc cho bạn. Bạn đang chuẩn bị để phục vụ. Chẳng bao lâu bạn sẽ lớn thành cái cây”.
Nó ngạc nhiên hỏi: “Ai cũng cần thời gian để chuẩn bị sao?”
“Đúng vậy!”, Juan trả lời: “Ai cũng phải chuẩn bị, đó là trách nhiệm”. Cậu giải thích thêm: “Mình đang chuẩn bị đến trường. Học tập là trách nhiệm của mình”.
Đúng như lời hứa, cậu bé chăm sóc cái hạt mỗi ngày. Cái hạt lớn dần và đâm chồi. Ánh nắng mặt trời sưởi ấm nó. Nó lớn mạnh và trở thành một cái cây to. Thật là kỳ diệu.
Một vài năm sau, cái cây bắt đầu nở hoa và đậu quả. Quả đổi màu từ anh sang ánh hông và trở thành những quả mơ chin mọng.
Cậu bé cũng lớn hơn. Cậu vui mừng hái những quả mơ chin đầu tiên. Câu khen ngợi nó: “Bạn lớn nhanh thật. Những quả mơ của bạn mới ngon làm sao!”.
Cái cây đáp lại: “Cảm ơn bạn vì đã chăm sóc cho mình bằng tình yêu thương của bạn. Giờ mình đã biết được trách nhiệm của mình”.
Juan nói: “Bạn thật sự rất quan trọng. Là một cái cây, bạn giúp con người làm sạch bầu không khí; bạn cho bóng mát; bạn cho vẻ đẹp và những quả ngọt để ăn. Bạn thật sự là bạn của mình và là bạn của cả thế giới”.
Nguồn: Dựa theo câu chuyện cảu Encarnación Royo Cuesta
Sách: Những giá trị sống dành cho trẻ từ 3-7 tuổi
Đọc thêm các câu chuyện hay khác tại: