Tuổi thơ của con là những sắc màu cuộc đời mẹ.
Lần đầu khi mẹ biết mang thai con :). Lần đầu đấy mẹ đã thật hồi hộp, sung sướng, mẹ ở công ty mà không kìm được lòng phải chạy ra hiệu thuốc mua ngay que thử thai khác, để kiểm tra xem có đúng mẹ mang thai. Mẹ hồi hộp gọi điện cho bố, mà phải dặn bố là phải dừng xe để nghe mẹ nói. Bố nói bố dừng rồi, thì mẹ mới nói là “Anh ơi, em có bầu rồi”. Mẹ ước gì lúc đấy bố ở ngay trước mặt mẹ, có lẽ bố sẽ ôm mẹ ngay. Ôm mẹ để chia sẻ niềm vui với mẹ, để mẹ đỡ run rẫy trong hạnh phúc. Bố quay xe về công ty mẹ luôn, còn mẹ bồn chồn, bồi hồi đợi bố. Mẹ quay cuồng giờ phải làm sao nhỉ, làm sao để chăm con tốt nhất từ trong bụng, làm sao để ăn uống, rồi kế hoạch ngủ nghỉ, rồi kế hoạch nghe nhạc, đọc thơ, truyện để con phát triển tốt ngay từ khi trong bụng mẹ.
Bố về đón mẹ, mà lúc đó mẹ như vẫn không tin vào chính mắt mình 2 vạch trên que thử thai. Mẹ bắt bố dẫn mẹ đi mua thêm que khác và khi thử bắt bố vào buồng vệ sinh nữ để nhìn, để bố thấy là mẹ không có mong con quá mà nhìn nhầm. Mẹ lâng lâng đi về quê, rồi lại một hai que thử khác cho bà ngoại xem, đến khi tất cả là sự thật. Mẹ mới dám nói. Mà mẹ còn dặn bố không được nói với ông bà nội cho đến khi mẹ đi khám bác sỹ để chắc chắn con đang trong cơ thể mẹ. Mẹ đã rất vui, mà cũng buồn cười nhé, từ khi mẹ biết mẹ mang thai con, mẹ tự dưng như tâm lý thấy dễ buồn nôn hơn, dễ thấy yêu đuối mệt mỏi hơn trước mặt bố. Làm nũng đây mà. Có lẽ đó là lý do mà sao giờ con hay hờn dỗi như vậy nhỉ con trai iu của mẹ.
Lần đầu tiên đó là khi con được 8 tuần tuổi, đó là khi mẹ nghe thấy nhịp tim con, mẹ thấy thât mừng thật hồi hộp. Giờ con đã ở bên mẹ. Trong cơ thể mẹ giờ có thêm nhịp tim của con. Con đang trong mẹ. Mẹ sờ tay lên bụng, mà cảm nhận như con đang thở nhẹ nhàng cùng mẹ. Giá mà mẹ có thể ghi lại nhịp đập tim con để cùng nghe với bố.
Lần đầu tiên đó là khi con được 12 tuần tuổi rưỡi, mẹ đi khám thai con để biết con của mẹ phát triển bình thường. Là lần đầu tiên bác sỹ nói với mẹ là con phát triên tốt, là con giống mẹ, là con có độ dầy da gáy dầy hơn bình thường. Cố họng mẹ ngẹn đắng, nước mắt mẹ cứ trực trào ra ngoài. Mẹ nằm trên bàn siêu âm, cố nén tiếng nấc. Mẹ biết chứ, độ dày da gáy 3.0 nghĩa là gì chứ. Mẹ đi như người mất hồn ra khỏi phòng khám. Mẹ cố để không khóc òa cho đến khi gặp bố con đang uống nước ở ngoài chỗ để xe.
Nhìn thấy bố mà nước mắt mẹ lăn dài. Bố hỏi mọi chuyện ổn không, mà mẹ cứ nấc nghẹn không nói thành lời. Bố thấy mẹ vậy bảo mẹ ngồi xuống bình tĩnh mà mẹ chỉ muốn bố lấy xe thật nhanh, để ra khỏi chỗ này. Cái chỗ nói với mẹ rằng, con mẹ có nguy cơ cao hơn bình thường bị dị tât. Bố quýnh quáng lấy xe, chở mẹ về. Và sau đấy, không biết bao nhiêu lần, bố mẹ đi khám thai, hết bác sĩ này đến bác sĩ khác. Từ đấy trở đi, bố mẹ có cả một quãng thời gian khủng khiếp nhất. Con sẽ ở và đã ở với bố mẹ rồi phải không :). Cảm ơn con.
Lần đầu tiên đó là khi bố đi lấy kết quả chọc ối. Bố gọi điện, mẹ phải chạy vào phòng họp, mím chặt môi hồi hộp nghe kết quả. Con của mẹ bình thường. Mẹ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mẹ không kìm chế, mẹ để nước mắt mẹ tự do lăn dài vì đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Mẹ sờ bụng, giờ con ở với mẹ nhé.
Lần đầu tiên đó là khi con đạp bụng mẹ. Bố mẹ ngồi ăn cơm, mẹ vén cái bụng to của mẹ ra cho bố bắt lấy cái bàn chân của con. Con của mẹ đạp thật khỏe, lồi hẳn cả lên nhé. Mẹ thấy thật hạnh phúc, con của mẹ khỏe mạnh rồi.
Lần đầu tiên đó là khi mẹ nhìn thấy con :). Cái giây phút mà cả đời này mẹ không thể nào quên. Con đỏ hỏn, mắt nhắm nghiền như một đường thẳng từ trái sang phải, khuôn mặt như chiếc đĩa. Trán hơi nhăn như một ông cụ non. Con của mẹ 3.93 kg, sinh lúc 2 giờ 55 phút sáng. Bác sĩ giơ lên cái nhau thai to như một cái chậu. Con khóc oe oe. Tiếng khóc của con thật ngọt ngào. Mẹ vừa nhăn nhó khi bác sĩ khâu đau, vừa nhấc cổ lên để ngắm con đang nằm trong giường kính con con. Con của mẹ thật đáng yêu. Xong tất cả bác sỹ đặt con vào lòng mẹ.
Lần đầu tiên đó là khi con ngậm ti mẹ. Chiếc miệng xinh xinh ngậm vú mẹ. Như phản xạ tự nhiên, con cố mút để lấy ra chút sữa. Con yêu không thể tả được mẹ thấy nhột thế nào, mẹ giật mình thon thót chỉ muốn dứt ti ra. Phải vài lần sau mẹ mới quen được.
Lần đâu tiên là khi con gọi “Mẹ” “Mẹ” “Mẹ” khi mẹ đến đón con. Con nhìn mẹ mà thốt lên. Mẹ thật hạnh phúc, con yêu mẹ đây. Mẹ lại ôm con trai của mẹ. Con trai của mẹ lăn xả vào lòng. Mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm.
Lần đầu tiên là khi con hôn vào má mẹ. Mẹ đã thật sung sướng và từ đó không thể kìm lòng lại gần là bắt con hôn.
Là lần đầu tiên khi con hờn dỗi quá nhiều, mẹ trong lòng đấu tranh có nên đánh con để răn đe con, để cho con vào nề nếp. Mẹ chưa bao giờ đánh con trong trạng thái mất kiểm soát. Mẹ vẫn băn khoăn là mẹ nên hay không nên đánh con. Đánh con mà lòng mẹ quặn thắt. Mẹ lo lắng con trai của mẹ bị tổn thương. Mẹ không muốn, mẹ muốn tuổi thơ con trai mẹ là tràn ngập tình yêu thương.
Và có rất nhiều lần đâu tiên nữa khác. Từ khi có con, con là nguồn hạnh phúc vô bờ bến của bố mẹ, là niềm vui là tiếng cười là sự gắn kết tình yêu cả nhà mình. Mẹ yêu con, yêu bố con.
Cảm ơn con đã đến bên bố mẹ!